I. QUYẾN RŨ Giờ này, trong một căn nhà đầy đủ tiện nghi, Kazan đang nằm im lặng, không cựa quậy, đối mắt lim dim, cái mõm xám gác lên hai hàng móng chân trước. Nom nó im lìm như một tảng đá; trên mình, không một bắp thịt nào chuyển động, không một sợi lông nào nhúc nhích, mi mắt cũng không hề nhấp nháy. Thế mà với vẻ ngoài bất động đó, từng giọt máu dã thú trong cái thân hình tuyệt đẹp hiện đang run lên một cảm xúc mãnh liệt mà từ trước đến nay nó không hề biết. Từng thớ nhỏ trên những bắp thịt rắn chắc của nó đều căng thẳng như một sợi dây đàn. Trong dòng máu Kazan, một phần tư là sói, ba phần tư là chó Huski (1). Trải qua bốn, năm tuổi đời, nó toàn sống trên những vùng heo hút bao la trắng xoá của miền Bắc địa. Ở đấy, nó đã biết thế nào là sự giày vò của đói khát, thế nào là giá rét. Nó đã từng nghe gió bốn phương gào rít trên vùng Ba-ren(2) trắng xoá và hoang vắng, nó đã từng dán bụng dưới luồng bão táp vặn bẻ cây ngàn răng rắc ghê người, cùng tiếng nguồn, tiếng thác đổ ầm ầm như sấm. Cổ nó, lông nó còn mang biết bao vết sẹo của những trận chiến đấu và những cơn gió tuyết luôn luôn như cào như cắn, làm mắt nó đỏ ngầu. Người ta gọi nó là Kazan, con chó rừng. Trong số anh em cùng giống, nó thuộc vào loại to nhất và khi được thắng vào xe trượt tuyết, thì sức dẻo dai bất khuất của nó chẳng kém gì sức những người cầm cương dắt nó qua trăm nghìn nguy hiểm của một vùng đất trời băng tuyết. Kazan chưa hề biết sợ là gì, cũng không bao giờ nghĩ đến chuyện chạy trốn. Ngay cả cái hôm lênh láng máu trong khu rừng bách, phải chiến đấu với một con mèo rừng to, xám mà cuối cùng nó đã cắn chết. Ở đây, trong ngôi nhà này, không có cái gì làm cho nó phải hoảng. Thế nhưng nó vẫn sợ. Nó chỉ biết là nó đã bị chuyển đến một bầu trời hoàn toàn khác hẳn bầu trời xưa nay nó vẫn sống, nó phải run rẩy và cảm thấy sắp có nguy hiểm gì đây. Đây là lần đầu tiên nó tiếp xúc với cuộc sống văn minh. Và nó đang nằm trong căn phòng kỳ lạ, lo âu chờ đợi chủ về. Gian buồng ngổn ngang những đồ vật đặc biệt đáng lo ngại. Nhất là trên vách, trong mấy cái khung màu vàng, có những bộ mặt người to tướng, không cử động cũng không nói không rằng, cứ chằm chằm nhìn nó. Xưa nay có ai nhìn nó như thế đâu. Nó còn nhớ như in, trước đây có một người chủ cũ cũng đã nằm sóng soài trên tuyết, bất dộng, lạnh lùng như những bộ mặt kia. Sau khi hít ngửi ông ta hồi lâu, nó đã ngồi xuống gửi vào không trung bài ca tử thần. Nhưng những con người gắn trên tường kia, đang vây quanh nó kia, lại có vẻ nhìn của người sống. Vậy mà họ không động đậy, chẳng khác gì người chết. Chợt Kazan khẽ vểnh tai. Có tiếng chân, rồi tiếng người nói nhỏ nhẹ. Một trong hai giọng nói là của chủ nó. Còn giọng kia … thoạt nghe nó thấy rợn cả người. Đấy là một giọng đàn bà, một giọng cười đùa vui vẻ. Nó nhớ tới một giọng nói tương tự, vừa dịu dàng vừa chứa đựng cả niềm hạnh phúc, và, trong thời thơ ấu xa xưa của nó, giọng nói đó cũng đã từng vang vọng bên tai nó như vậy. Khi người chủ và thiếu phụ bước vào, nó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm bằng đôi mắt đỏ quạch. Qua ánh lửa lò, nó nhận thấy người đàn bà đẹp có mái tóc nâu vàng, bộ mặt tươi hồng như nho thu và đôi mắt sáng ngời tựa hai đoá hoa xanh. Nhác trông thấy Kazan, nàng khẽ reo lên và lao ngay đến phía nó. - Đứng lại em! - người chủ hét lên - Phải cẩn thận! Con vật này nguy hiểm lắm đấy… Nhưng thiếu phụ đã quỳ xuống, xinh xắn, dễ thương như một con chim bên cạnh Kazan. Với cặp mắt sáng ngời kỳ diệu và đôi bàn tay thon nhỏ sẵn sàng đặt lên con chó to, nàng đẹp quá thể. Kazan hoàn toàn sững sờ, tự hỏi nên làm gì đây? Có nên lên gân, chuẩn bị nhảy tới cắn không? Thiếu phụ kia có giống như các thứ đáng sợ, gắn chặt trên tường kia và là thù địch của nó không? Liệu nó có phải tức khắc chồm lên ngoạm cái cổ trắng ngần kia không? Nó thấy người chủ nhảy tới, mặt tái mét như người chết… Thiếu phụ vẫn không sợ, để tay lên đầu Kazan. Nàng vừa chạm đến, toàn bộ gân cốt trong người Kazan đã run lên. Bằng cả hai tay, nàng ôm lấy đầu con chó sói kéo vào lòng. Rồi cúi sát mặt xuống, nàng thì thầm, dào dạt một cảm xúc mãnh liệt : - Thế ra chú mình là Kazan, là Kazan yêu quí, là con chó anh hùng của cô đây. Chính chú mình đã cứu sống chú ấy và đã đưa chú ấy về tận đây cho cô, khi mà cả bầy đều chết hết. Chú mình là dũng sĩ của cô… Và khuôn mặt cứ cúi sát mãi, sát mãi vào Kazan. Ôi thật là cực kỳ huyền diệu, Kazan nhận thấy qua lớp lông dày của mình một cảm xúc êm dịu ấm áp lạ lùng. Nó không nhúc nhích nữa. Hầu như nó không dám thở nữa. Thời gian trôi qua khá lâu trước khi thiếu phụ ngẩng mặt lên. Lúc nàng đứng dậy, đôi mắt xanh ngấn lệ. Đứng cạnh nàng và Kazan, người đàn ông vẫn nắm tay, cắn chặt hai hàm răng. Giọng anh đứt quãng và đầy kinh ngạc : - Thật là điên rồ! Chưa bao giờ anh thấy nó cho ai chạm vào người bằng tay không cả. Isobel, em lùi lại đi, anh van em!... Nhưng em nhìn nó kìa, lạy Chúa! Lúc này Kazan đang rên khe khẽ, ngước đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào mặt thiếu phụ. Dường như nó muốn van xin nàng hãy vuốt ve nữa đi, hãy áp mặt vào nó nữa đi. Một niềm khao khát đang xâm chiếm lòng nó, thúc nó đứng dậy đến bên nàng. Nó nghĩ nếu liều làm cái việc ấy liệu nó có bị mấy gậy không? Vậy mà trong thâm tâm, nó có mảy may ác gì đâu. Tí một, tí một, nó trườn đến bên thiếu phụ, và nghe tiếng người chủ nói : - Lạ chưa, lạ chưa… Isobel, em nhìn nó xem! Kazan run rẩy, do dự. Nhưng không có gậy nào giáng xuống, buộc nó phải lùi lại cả. Cái mõm lành lạnh của nó chạm vào tấm áo mỏng, thiếu phụ vẫn nhìn nó với đôi mắt ngấn lệ. - Anh xem, anh xem! Nàng nói rất khẽ. Một phân, hai phân, rồi bốn phân. Thân hình to khoẻ màu xám của Kazan đã áp vào thiếu phụ. Bây giờ mõm nó tiến dần lên, chầm chầm, từ chân lên đầu gối, rồi đến bàn tay nhỏ nhắn xinh xinh đang buông thõng. Suốt thời gian đó, mắt nó vẫn không rời gương mặt Isobel. Nó trông thấy đôi môi đỏ chót của nàng khẽ run run. Hình như bản thân nàng cũng hết sức ngạc nhiên về sự việc đang diễn ra. Người chủ cũng ngạc nhiên không kém. Anh đưa tay ra, vuốt đầu con chó. Kazan vốn không thích đàn ông chạm vào người, dù người ấy là chủ nó. Bản chất và kinh nghiệm đã dạy cho nó phải coi chừng bàn tay con người. Tuy vậy, lúc này nó đành để mặc, vì nó cho rằng điều đó làm vui lòng thiếu phụ. Đến lượt người chủ cũng dịu giọng với nó : - Này Kazan, chú mình không cắn cô đấy chứ, phải không? Cả hai chúng ta đều yêu cô, quý cô. Có thể nào khác được nhỉ? Cô chung đấy nhé! Cô là của chúng ta, của riêng hai chúng ta thôi. Nếu cần để bảo vệ cô, chúng ta sẽ chiến đấu như hai mãnh hổ, phải không Kazan? Rồi hai người bỏ Kazan đấy, với tấm chăn đi đường dành cho nó. Nó luôn luôn để mắt nhìn họ đi đi lại lại trong phòng. Nó cố lắng nghe, xem họ nói gì, nhưng không hiểu. Một thèm muốn da diết lại trào lên, thúc giục nó bò đến, chạm vào bàn tay, tấm áo hay bàn chân thiếu phụ. Người đàn ông nói gì đó với thiếu phụ. Sau đó, thấy nàng cười lanh lảnh, tung tăng chạy đến bên cái hộp vuông to, kê chéo trong góc phòng. Cái hộp kỳ dị có một hàm răng trắng muốt, dàn thành một dãy, dài hơn cả thân hình Kazan, cái nọ cạnh cái kia. Kazan bước vào phòng, tự hỏi không biết những chiếc răng kia dùng để làm gì. Thiếu phụ khẽ đặt ngón tay lên hàm răng, một loạt âm thanh thánh thót bỗng vang lên. Đối với tai Kazan không bao giờ tiếng gió vi vu trong cành lá, tiếng nước hài hoà của thác núi… hay tiếng chim hót líu lo mỗi độ xuân về lại có thể bì kịp những âm thanh đó. Đây là lần đầu tiên Kazan được nghe tiếng nhạc của văn minh. Trong hồi lâu, nó sợ quá, run bần bật. Thế rồi nó cảm thấy niềm sợ hãi tan dần và trong toàn thân nó cũng dội lên những âm thanh đặc biệt. Nó ngồi xuống, muốn rống lên với ngàn sao như nó vẫn thường làm trên đồng tuyết trắng trong những đêm đông giá rét. Nhưng một tình cảm khác đang ngăn chặn nó biểu lộ đó là tình cảm đối với thiếu phụ trước mặt. Nó đành lẳng lặng bò tới bên nàng. Cảm thấy đôi mắt chủ đang lướt trên mình, nó tạm dừng một lúc, rồi lại lết tới, toàn thân như dán chặt xuống sàn. Được nửa chừng, các âm thanh bỗng lắng xuống, dịu dàng hơn, như sắp tắt. Tiếng của chủ nó vội thì thào, sôi nổi : - Đàn tiếp đi em, đàn tiếp đi em… Thiếu phụ ngoảnh đầu nhìn. Thấy Kazan nằm rạp xuống đất, nàng lại tiếp. Lúc này đôi mắt người chủ đã bất lực, không còn giữ nổi con vật. Kazan bò luôn một hơi không dừng nữa, trước khi mõm chạm vào những nếp áo loà xoà trên mặt sàn. Nó lại run bắn lên. Người đàn bà đã bắt đầu cất tiếng hát. Kazan cũng đã từng nghe một cô gái da đỏ hát những vần điệu dân ca trước lều của mình. Kazan cũng đã từng được nghe “Bài ca con nai” (3). một bài hát mang nhiều tính chất rừng rú. Nhưng không một tiếng hát nào mà nó đã nghe có thể so sánh được với chất mật ngọt ngào đang trào tuôn từ đôi môi thiếu phụ. Kazan co rúm người lại, có thu mình thật nhỏ, chỉ sợ bị đánh. Thấy nàng cũng nhìn lại, hiền từ, nó liền gác đầu lên hai đầu gối nàng. Một lần nữa bàn tay nàng lại vuốt ve mơn trớn nó, Kazan sung sướng nhắm mắt, thở nhẹ khoan khoái. Tiếng nhạc, tiếng hát đã chấm dứt. Trên đầu, Kazan thoáng nghe có tiềng lao xao nhè nhẹ, trong đó lẫn cả tiếng cười vui và xúc động, còn người chủ thì lẩm bẩm : - Anh vẫn luôn luôn quí con quỉ này… Nhưng không bao giờ anh ngờ đến một trò buồn cười như thế! ------------------------------- ------------------------------- (1) Một giống chó kéo xe trượt tuyết ở miền Bắc Mỹ thường gọi là miền Bắc địa, kéo dài quãng 2.000km đến tận Bắc cực. (2) Những vùng rộng lớn hoang vắng ở miền Bắc Mỹ. (3) Nguyên văn caribou : một giống nai sừng nhài quạt, còn gọi là tuần lộc, sống ở miền Bắc Mỹ.